CHIA TAY THANG 6
Tháng 6 khi cái nắng hè bắt đầu rực rỡ cũng là lúc không gian tràn ngập tiếng ve rộn rã, râm ran, sân trường rực màu hoa phượng, ngập sắc tím bằng lăng. Lúc ấy, mái trường, ghế đá, hàng cây sẽ trở thành kỉ niệm.Và thầy trò ta lại bịn rịn, bồi hồi của một cuộc chia tay, với bao nỗi buồn man mác. Bốn năm đã trôi qua, thời gian không gian cũng không ngắn nó đủ để ta cảm nhận được tất cả sự chân thành. Mới ngày nào vào trường, các con vẫn là những cô, cậu học trò với bao bỡ ngỡ rụt rè, giờ đây các con đang chuẩn bị để vượt qua thử thách lớn đầu tiên của cuộc đời. Những cái ôm, cái bắt tay, những giọt nước mắt cứ thế lăn. Buổi lễ chia tay diễn ra chóng vánh, giản dị nhưng đầy xúc động được tổ chức tại phòng thể chất của nhà trường. Đây sẽ là mãi một trong những "dấu ấn" một kỷ niệm đẹp của các con về ngôi trường mang tên THCS Thị Trấn Văn Điển .
Hôm ấy là buổi học ôn cuối cùng của cả một chặng đường ôn luyện mà ở đó có mồ hôi, có nước mắt có niềm vui và có cả nỗi buồn. Đó là hành trình đầy gian nan, nhiều băn khoăn, căng thẳng, lo lắng và tràn trề hi vọng. Khác hẳn với mọi hôm, thời gian hôm nay sao trôi nhanh vậy! Các cô cậu học trò dường như lúc này không muốn chia xa, bịn rịn, lưu luyến họ trao nhau những dòng lưu bút viết vội, nhưng cái nhìn trìu mến, những cái ôm thật chặt. Và có lẽ ấn tượng nhất vẫn là giây phút gặp gỡ ngắn ngủi đầy ý nghĩa của cô Hiệu trưởng Trương Thị Quý Hoa. Với cái oi nóng của ngày hè, với nhiều tâm trạng khác nhau nhưng toàn thể học sinh khối 9 không ai bảo ai, tự nhìn nhau giục giã, cái nhìn như ngầm hiểu “nhanh lên kẻo lại bị muộn”. Nhưng có lẽ ngày hôm nay, các em không còn sợ muộn giờ , muộn sẽ bị phê bình mà có lẽ các em sợ muộn vì để lỡ : lời căn dặn của cô Hiệu trưởng đầy tâm huyết, lỡ 9 năm đèn sách, lỡ chuyến đò cập bến tương lai. Khác những buổi tập trung khác, trong không khí ngột ngạt nơi phòng thể chất quen thuộc, một sự im lặng đến lạ kì! Hơn 200 học sinh khối 9 ngước nhìn phía cô hiệu trưởng căn dặn, lời cô nói khiến ai cũng hiểu :"...... mọi thứ đã quay trở lại với quy luật vốn có của nó: Có hội ngộ rồi cũng có chia li...Ai cũng hiểu ý cô: chúng ta hãy trân trọng những gì mình đang có, hãy sống như những đoá hoa thơm ngát toả hương cho cuộc đời .... Và hãy sống sao cho thật đẹp!
Đặc biệt xúc động nhất là giây phút cô đã lần lượt bắt tay hơn 200 học trò, cái bắt tay như truyền lửa, động viên như lan tỏa cả nghị lực lẫn tinh thần. Bài tay cô nắm chặt tay con như lưu luyến không dời, như trao cho nhau cả sức mạnh và tình thương! Cái bắt tay đó như muốn nhắn gửi bao điều không nói thành lời : thầy cô mong và tin các em sẽ cố gắng hết mình, kết quả 9 năm đèn sách sẽ được đánh giá và ghi nhận trong kỳ thi này. Hãy tiếp tục phấn đấu và hãy tỏa sáng, vì tình yêu và lòng biết ơn những người đã sinh thành, dưỡng dục, vì danh dự và tương lai của chính mình. Cái bắt tay đó cũng muốn nói lên rằng : Giờ chia tay đã đến, chia tay để khép lại một hành trình, để bước vào một chặng đường mới. Chia tay để hẹn ngày gặp lại bởi nơi đây là mái trường, là tổ ấm của các em, thầy cô luôn dang rộng cánh tay đón các em trở về!
Chỉ tiếng ve xôn xao cùng gió
Bằng lăng tím thì thào cơn mưa nhỏ
Buổi học cuối cùng len nhẹ vấn vương
Buổi học cuối cùng mọi thứ thật thân thương.
( Ghi theo cảm nhận của một học sinh khối 9)